Giới thiệu và chia
Đất nước này là của ai?
Đảng CSVN đã lưừa bịp toàn dân từ lâu, từ 80 năm trước. Hiến pháp của đảng cũng đã lợi dụng từ ngữ nhân dân, nông dân, công nhân. Nhưng đó chỉ là cách lợi dụng, Trên thực tế, nông dân, công nhân mà đảng đã lợi dụng bị bốc lột đến tận cùng xương tủy. Đảng đã sử dụng công an, quân độinân dân để đàn áp, đánh cướp của cải vật chất của nhân dân.
Điền hình nhất gần đây là vu thu mua lúa gạo của nông dân. Đảng tổ chức thu mua mía, mua luá gáo với giá rẻ mạt, nhưng nông dân không bán cho bọn đầu nậu của đảng thì bán cho ai? Đâu có ai dám đứng ra thu mua luá gạo, mía là đường của nông dân, hay hiệp hội nông dân. Luá gạo, mía làm đường đến ngày thu hoạch mà không bán được thì bị hưa hao nhiều hơn nữa, vì nông dân VN quã ngheo, không có phương tiện để trữ lâu dài hơn, nhất là sau mùa gặt lại đến mùa mưa. Nông dân bị bóp chẹt, bị ăn cướp dã man,mâ₫ặt dù luá gáo trên tị trường có giá cao hơn bọn đầu nâụu do phe đảng của đảng cướp lâập ra. Điều này cũng như vấn đề chuyển vận do các hãng xe đò của Dũng Xà Mâu, Võ Văn Kiệt đã lập ra ở Tiền Giang/hậu Giang, vùng đồng bàng sông Cửu Long. Khi quyền lực đã ở trong tay bọn giòi bọ, ruồi nhặng bán nướcc buôn dân VGCS, Nhất là với luật rừng của CSVN cho đàng viên đầu tư, kinh doanh không giới hạn vốn lớn nhỏ. Luật này đã được ếch riêu tiến sĩ Trần văn Thọ rao bán từ nhiều năm trước. Kẻ rao bán thì cũng được tiền, danh, nhưng người thừa hưởng là đảng viên lại giàu xụ, và ngang nhiên được họp thức hóa tất cà tiền ăn cắp, ăn cướp, kể cà tiền, cổ phần và quyền lợi kinh doanh, quản lý trong các công ty xí nghiệp qiuốc doanh. Với cái luật rừng như vậy, chỉ mmột phút, phột chốc đã tạo ra giai cấp tư bản đỏ nắm toàn bộ nền kinh tế, tài chánh, nông nghiệp, công thương mại, ngân hàng, xuất nhập cảng.... ở nước nô lệ CSVN.
Cứu đạo diễn Song Chi đã hiểu vấn đề này hơn ai hết, nên bị đì, bị ccho thôi việc, bị đẩy ra khỏi quỹ đạo băng đảng ăn cướp. Nhưng nhờ Song Chi khôn ngoan, đã mốc nối để vượt thoát khỏi bàn tay đầy máu tội ác của bọn cướp VGCS, trốn sang Na Uy. Chắc mọi người còn nhớ, khi dũng Xà Mâu bị chẩ vấn về vụ bauxite Tây Nguyên. Chính hắn đã ngông nghênh trả ười: “ “Đó là chính sách lớn của đảng”. Đối với hắn, đảng là trên hết. Theo như hiến pháop, thì mọi của cải, đất ai đều thuộc của nhân dân, vô hình, ảo tưởng, nhưng thực tế là do đảng và nhà nước chí đạo và quản lý. Nhà nước là của đảng, do đẢng dàn dựng ra. Đảng cũng là đầu não, nắm toàn bộ:Lập pháp, hanh pháp và lập pháp, kể cà tư pháp và toà án tối cao.
Vậy đất nước này là của ai? Câu trả lời đã quá rõ ràng. Đảng có quyền tự do bán đảo, bán biến bán đất, bán dân, bán rừng, bán nô lệ. Tại sao người Việt tự do tỵ nạn VGCS lại còn tào lao kêu gọi kỹ tên phản đối việc National Geographic Society ở Mỹ phát hành bản đồ VN có ghi đảo Hoàng Sa thuộc Trung Cộng. Đấy là việc làm của đảng, của nhà nước VGCS. Người Việt tự do ở Mỹ không có đủ chứng từ, dữ kiện để phản đối vì mọi sự đã thuộc vùng nhạy cảm, bí mật quốc gia. Hội National Geopgraphic Society ở Mỹ hoàn toàn độc lập với chính phủ Mỹ, họ chỉ dựa vào văn kiện, chứng từ, tư liệu thỏa hiệp giữa hai nước Tàu cộng và Việt cộng để ghi lại trên bản đồ thôi. Vấn đề bản đồ trên biển đông đã được gi danh từ năm 2009 ở Liên Hiệp Quốc. Đảng VGCS vì đã bán biển, bán vịnh, bán đảo, bán Ải Nam quan, bán Bản Dốc, bán ranh giới nên phải khớp mõm chó, rút đầu rút cổ trong mu rùa đen chịu nhục. Đừng làm có chuyện ruồi bu, là ký tên phản đối vô dụng, chỉ có lợi cho bọn VGCS.
Vậy đất nước này của ai, thuộc về ai? Câu trả lời đã quá rõ ràng. Chính Mỹ cũng đã nói: Mỹ đứng ngoài sự tranh chấp chủ quyền giữa hai nước anh em Tàu Việt cộng. Đấy cũng là chuyện nội bộ gia đình cộng sản anh em, như Tôn nữ thị Ninh đã từng nói, trong tình hữu nghị mười sáu chữ vàng: “Sơn thủy tương liên, văn hóa tương thông, lý tưởng tương đồng, vận mệnh tương quan.” Cái tình hữu nghị anh em một nhà, sông liền sông, núi liền núi, tình hữu nghị rạng sáng như Biển Đông, như đoàn văn công VGCS đã lưu diễn, duyên dáng ở Tàu cộng trong quan hệ văn hóa tương thông. Từ thời tổng bí thư Trường Chinh đã kêu gọi bỏ tiếng Việt của cụ Trương vĩnh Ký, mà nên xài chữ Tàu, mặc áo xẩm, áo cán bộ như Chu Ân Lai. Sau Hồ chí Minh, Lê Khả Phiêu cũng đã có vợ Tàu, có con Tàu, và đã ký bán vịnh Bắc Việt hai tỷ đô là quá to lớn rồi. Khi đã ký bán, Tàu cộng ra lện cấm ngư dân VN đánh cá trong hải phận của họ, thì bọn giòi bọ, ruồi nhặng VGCS chỉ phải câm mồm, khớp mõm chó lại thôi. Thằng VGCS không có hiền gì đâu, nếu không bị ràng buộc vì cái công hàm bán đảo bán biển của Phạm văn Đồng, và khế ước bán vịnh Bắc Việt của Lê Khả Phiêu thì bọn nó đã la lối lung tung rồi. Ngay như cộng đồng người Việt tự do ở cách xa nửa vòng trái đất, mà bọn VGCS còn tìm mọi thủ đoạn xâm nhập, ăn cắp, ăn cướp, hay ngăn cản thay.
Ngày nào toàn dân VN có tự do, có dân chủ, nhân quyền và độc lập hoàn toàn, chúng ta sẽ đấu tranh cho chủ quyền các đảo, các vùng biển, đất liền đã bị bọn VGCS bán mất,
DTK
Đất nước này là của ai?
Song Chi
Trả lời: Nước Việt Nam là của người Việt Nam. Đất nước này là của nhân dân Việt Nam, sao còn phải hỏi một câu vớ vẩn như thế. Và chính quyền này cũng vậy, là của dân, do dân và vì dân.
Có phải như vậy không?
Cái khối nhân dân trừu tượng đó là ai? Là những thành phần nào?
Trong bộ phim tài liệu “Chuyện tử tế” của đạo diễn Trần Văn Thủy trước đây, ống kính của máy quay đã nhiều lần chĩa vào những chữ “nhân dân” xuất hiện ở khắp mọi nơi trên đất nước này: Tòa Án Nhân Dân tỉnh…, quận…, Viện Kiểm sát Nhân Dân tỉnh…, Bệnh viện Nhân Dân, Nhà thuốc Nhân Dân, Cửa hàng Nhân Dân…
Cái khối nhân dân trừu tượng được quan tâm ưu đãi tuyệt vời đó là bao gồm những ai?
Có phải là công nhân-giai cấp tiên phong, lực lượng nòng cốt của Đảng CSVN trong những cuộc cách mạng thần thánh vừa qua như những người lãnh đạo Đảng vẫn tiếp tục ca mãi bài ca này?
Xin hãy nhìn thử xem hiện nay giai cấp công nhân ở nước này đang sống như thế nào? Họ đang phải vắt kiệt sức mình trong những công ty, nhà máy của Nhà Nước hoặc liên doanh với nước ngoài, với một mức lương bèo bọt trên dưới một triệu đồng/tháng, thường xuyên làm việc trong những điều kiện rất khe khắt căng thẳng do chủ đặt ra, thường xuyên bị đe dọa trừ lương, cắt lương, đuổi việc, bị la mắng và trong một số trường hợp còn bị các ông chủ người nước ngoài xúc phạm bằng lời lẽ hoặc bằng vũ lực. Và khi hàng trăm hàng ngàn công nhân ở nơi này nơi kia chịu không nổi vùng dậy biểu tình đòi tăng lương, đòi những quyền lợi nhỏ bé và cụ thể mà phải khó khăn lắm họ mới đạt được một phần nhỏ thắng lợi, thì gần đây nhất Chính phủ và Vị Thủ tướng nhân dân đã cho họ một đòn đau khi ra Nghị định số 12/2008/NĐ-CP ngày 30/1/2008 quy định buộc ngừng đình công và xử phạt những người đình công nếu những cuộc đình công đó gây thiệt hại đến kinh tế…Còn đối với những người không sống nổi với mức lương bèo bọt trong nước, cắn răng tìm con đường xuất khẩu lao động đem thân đi làm thuê ở xứ người mà chua chát thay,cũng là mang ngoại tệ về cho đất nước, khi có chuyện thiệt thòi hay bị đối xử tệ, chính phủ Việt Nam làm được gì để can thiệp và bảo vệ cho họ? Câu chuyện về những nữ công nhân bị đàn áp ở Jordan gần đây hay công nhân Việt Nam làm việc trong điều kiện khắc nghiệt ở Malaysia và theo BBC Vietnamese “ từ 2004 tới nay đã có trên 300 công nhân VN chết khi làm việc ở Malaysia. Riêng năm ngoái con số này là 107. Đa số các trường hợp được ghi nhận là ’đột tử’.” Đất nước này do vậy không thể là của họ.
Đất nước này là của ai? Có phải là nông dân-lực lượng nòng cốt thứ hai của Đảng, tầng lớp đông đảo nhất ở Việt Nam từ trước đến nay?
Xin hãy nhìn thử xem hiện nay người nông dân ở nước này đang sống như thế nào? Bản thân họ trực tiếp làm ra hạt gạo nuôi sống dân tộc Việt Nam và xuất khẩu ra nước ngoài, nhưng đời sống của người nông dân cho đến tận bây giờ vẫn rất nghèo, đất đai của nông dân ở khắp mọi nơi đang bị giải tỏa và đền bù với giá rẻ mạt để giải phóng mặt bằng cho những dự án về kinh tế, quy hoạch…Nhưng thực chất là bọn đầu cơ kinh doanh về địa ốc kết hợp với đám quan chức địa phương gần như cướp ngang của người dân để mua đi bán lại đất đai, làm giàu nhanh chóng, đẩy hàng ngàn hàng triệu nông dân vào cảnh bần cùng.Và khi họ chịu không nổi bồng bế nhau vác đơn đi khiếu kiện từ quê ra tỉnh lên tới thành phố thì chẳng ai trong đám “công bộc, đầy tớ của nhân dân” giải quyết cho họ. Thậm chí chính quyền còn vu cho họ tội “gây rối trật tự công cộng."
http://www.bbc. co.uk/vietnamese /world/2010/ 03/100316_ rhino_cancer. shtml và ra lệnh bắt tạm giam họ. Vụ việc công an bắt bớ hàng loạt dân oan quận 9 trong đêm 2.3.2008 vừa qua là một ví dụ. Xuất phát của mọi chuyện là do đâu? Nếu như chính quyền khi triển khai dự án Khu Công nghệ cao ở quận 9 đã không giải tỏa bao nhiêu đất đai của người dân rồi đền bù với một mức giá bèo bọt, phi lý và bất công thì đâu có chuyện gì xảy ra? Người dân đâu có lý do gì để phải bức xúc đi khiếu kiện xảy ra xô xát, để rồi bị khép tội gây rối trật tự và bị bắt? Đất nước này do vậy không thể là của họ.
Đất nước này là của ai? Cũng không phải là của hàng triệu người dân nghèo ở khắp nơi đang phải kiếm sống bằng những gánh hàng rong, chạy xe ba gác, xe lôi đi chở hàng…khi chính quyền vừa ra lệnh dẹp tất cả xe ba gác, xe tự chế, các loại hàng rong …mà không hề có một sự chuẩn bị và hỗ trợ chu đáo cho họ để chuyển đổi sang một phương cách mưu sinh khác. Người ta đã đơn giản gạt họ và con cái họ sang một bên để lạnh lùng tiến lên phía trước.
Đất nước này là của ai? Cũng không phải là của tầng lớp trí thức văn nghệ sĩ, vốn là thành phần rất được ưu ái, xem trọng trong bất cứ một xã hội dân chủ nào. Bởi vì hãy thử nhìn xem, cũng như dân chúng, trí thức văn nghệ sĩ có đựơc hưởng những quyền công dân chính đáng ví dụ như quyền tự do ứng cử và bầu cử, quyền tự do ngôn luận, tự do hội họp biểu tình một cách ôn hòa bất bạo động…không? Có được quyền sáng tác theo tiêu chí tôn trọng sự thật khách quan, theo lương tâm người nghệ sĩ và trách nhiệm công dân là phải phản ánh những mặt trái của xã hội, của chính quyền và đứng về phía nhân dân, về phía nước mắt? Hay là mỗi khi có một tác phẩm nào dám đụng chạm đến những vấn đề gai góc của xã hội, của lịch sử, đụng chạm đến Đảng…thì lập tức bị cấm phát hành, bị thu hồi, người sáng tác bị làm khó dễ, bị cô lập, vùi dập, thậm chí bắt bớ? Hay là mỗi khi muốn nói một điều gì là sự thật, các nhà văn nhà thơ nhà báo đành phải tìm đến các trang báo mạng bên ngoài, blog hoặc bằng con đừơng xuất bản độc lập? Đất nước này do vậy không thể là của họ.
Đất nước này cũng không phải của ngay cả một số những con người thụôc thành phần có công với cách mạng, gia đình thương binh liệt sĩ…trước đây đã từng đào hầm che giấu cán bộ, góp công góp gạo nuôi cán bộ, từng hy sinh xương máu để góp phần tạo dựng nên chế độ, nhưng vì vẫn còn lương tri và biết xấu hổ nên không mua quan bán tước, tìm mọi cách leo cao leo sâu vào hàng quan chức, ăn trên ngồi trốc, trở thành tầng lớp có chức quyền hoặc tư bản đỏ làm giàu nhanh chóng bằng cách tham nhũng lũng đoạn kinh tế, phù phép của công thành của riêng, làm nghèo đất nước một cách nhanh chóng với những dự án siêu lỗ, thất thoát hàng ngàn tỷ đồng… Không, trong số hàng đoàn người lầm lũi đi khiếu kiện kia hay trong số những người dân oan ở quận 9 bị bắt vừa rồi chẳng hạn, có rất nhiều người thuộc thành phần có công với cách mạng, thương binh liệt sĩ, cựu chiến binh…Đất nước này bây giờ cũng không phải là của họ như họ đã từng lầm tưởng là như vậy.
Đất nước này cũng không thuộc về các tầng lớp nhân dân nói chung bởi vì khi một phần lãnh thổ và lãnh hải của Tổ Quốc bị ngang nhiên chiếm đoạt, khi lòng tự hào dân tộc của người Việt Nam bị xúc phạm nặng nề, người dân đã không được quyền lên tiếng!
Vậy thì đất nước này là của ai, thuộc về ai?
Vậy thì đất nước này là của ai, thuộc về ai?
Vậy thì đất nước này là của ai, thuộc về ai?
Song Chi
No comments:
Post a Comment