H.O LIỀU THUỐC HỒI SINH
NGUYỄN HỮU CỦA
H.O 1
Việt Nam Cộng Hòa bị bức tử vào một ngày cuối “Tháng Tư Đen” 1975, nhự một giấc mơ kinh hoàng.
Cơn “Đại Hồng Thủy”” nhận chìm cả tương lai quân, dân, cán, chính, và gia đình người miền Nam xuống tận vũng bùn sâu của đau thương, tủi nhục. Những oan khiên, nghiệt ngã phút chốc đổ ập lên thân phận những con người vốn yêu chuộng tự do, bất đắc dĩ phải làm người thua cuộc. Vết thương lòng hằn sâu trong tâm thức, gần một phần ba thế kỷ trôi qua vẩn không nhạt nhòa.
Sự phản bội của những con người cuồng tín, xâm phạm thô bạo Hiệp Định Paris khi chữ ký chưa ráo mực, hòa cùng sự biểu đồng tình của các thế lực quốc tế chính là nỗi đau tận cùng, nổi ray rức triền miên trong tâm hồn của những con người sinh bất phùng thời trong một đất nước nhược tiểu, sẵn sàng chấp nhận hi sinh cho Tổ Quốc, nhưng “không được quyền” chiến thắng.
Đau thương,tủi nhục, gia đình ly tán, gông cùm khổ sai, đói khát, bệnh tật cùng với những trận đòn thù nghiệt ngã chính là thảm cảnh mà những con người yêu nước, yêu tự do phải gánh chịu từng ngày, từng giờ kể từ khi quê hương bị bức tử bởi bọn người cuồng tín mù quáng chạy theo chủ nghĩa ngoại lai.
Hơn một phần ba thế kỷ trôi qua,biết bao nhiêu người con thân yêu của tổ quốc đã âm thầm gục ngã trong rừng sâu núi thẩm, trong những trại tù khổ sai vì đói khát, bệnh tật, vì những trận đòn thù dã man của bọn người bất nhân, điên cuồng, phục vụ cho một chủ nghĩa phi nhân. Biết bao nhiêu người đã âm thầm rời bỏ quê hương trong những cuộc hành trình đầy gian khổ đã bỏ mình trên biển cả,trong rừng sâu, trên những hải đảo xa xôi hoang vắng. Tất cả đã tô đậm thêm cho ý chí “Bất Khuất”của những con người chân chính, mang sinh mạng thách thức với nghịch cảnh để đánh đổi lấy hai chữ tự do.
Nén trầm hương xin được đốt lên để tưởng niệm tất cả những người đã nằm xuống cho quê Mẹ thân yêu vì lý tưởng tự do.
Những tháng năm bị đày ải trong các trại “Tù Cải Tạo” của Cộng Sản là những tháng ngày đen tối,tủi nhục đầy tuyệt vọng.
Nổi đau thương cả thể xác lẩn tinh thần chất chồng lên những tấm thân gầy guộc, cơm không đủ ăn, lạnh không đủ ấm,bệnh không đủ thuốc, kéo lê tấm thân tàn nổi trôi với chuỗi ngày đen tối như những bóng ma từ địa ngục, một địa ngục trần gian, để rồi cuối cùng chết không có lấy một nén hương, không một giọt nước mắt tiếc thương,không một người đưa tiễn.
Nỗi đau tột cùng hòa với nổi tuyệt vọng chán chường tưởng chừng như đeo đẳng lên thân phận người “Tù Khổ Sai” cho đến khi tàn hơi kiệt sức.
Nhưng!
Hồn thiêng sông núi không bỏ rơi những người con chân chính của Tổ Quốc. Món quà quý lại được trân trọng trao tay cho những con người chịu nhiều bất hạnh: Chương trình H.O, Liều Thuốc Hồi Sinh.
Khi tôi và gia đình đặt chân đến đất Mỹ trong diện H.O1 vào dầu tháng 3 1990, nhiều người thắc mắc với hai chữ H.O. Nhiều người giải thích hai chữ H.O theo sự suy diễn của cá nhân bằng nhiều cách. Có người cho là bí số của nhà cầm quyền Cộng Sản dành cho chương trình định cư người “Cựu Tù Cải Tạo” tại Hoa Kỳ. Nhưng qua nhiều cuộc tìm hiểu với một số giới chức chuyên môn, ý nghĩa đúng nhất thiết nghỉ nên dành cho hai chữ H.O là Humanitarian Organization, Tổ Chức Nhân Đạo nhằm giúp cho người Cựu Tù Nhân Cải Tạo định cư tại Hoa Kỳ.
Con đường đi của “Người Tù Cải Tạo” từ các trại Tập Trung rải rác từ Nam chí Bắc,từ cao nguyên đèo heo hút gió, rừng sâu núi thẳm, đồng lầy nước mặn đến đất nước Hoa Kỳ là con đường nhiều gian truân, được đánh đổi bằng máu và nước mắt cùng với sự chờ đợi mỏi mòn, có những lúc gần như tuyệt vọng.
Cuối cùng, sau những tháng năm chờ đợi, có những người may mắn đến được chân trời tự do. Có những ngừời kiệt sức gục ngả. Vĩnh viễn nằm lại trên quê hương.
Một nén trầm hương xin dành cho nhửng Người Bạn Tù đã yên nghỉ trong lòng đất quê Mẹ thân yêu.
“H.O” chính là Liều Thuốc Hồi Sinh, là viên thuốc bổ, là niềm hi vọng vươn lên, là nguồn sống, là tin vui đến giửa giờ tuyệt vọng của những “ Người Tù khổ sai Không Bản Án”, “Những Kẻ Tội Đồ” của chế độ Cộng Sản đang kéo lê chuỗi ngày buồn thảm, tuyệt vọng, bị đối xử khắc nghiệt, dã man trong các trại tù khổ sai, được gọi là Cải Tạo”,û
H.O giúp tăng thêm sức chịu đựng, vượt qua những khó khăn đầy tủi nhục của thân phận người tù khổ sai, luôn đối diện với hận thù, nhỏ nhen ích kỷ của những kẻ cuồng tín giáo điều tự xem mình là “Đĩnh Cao Của Trí Tuệ”, thực chất chỉ là những sự dối trá, lọc lừa, dốt nát, cùng hung cực ác.
Nơi tận cùng của địa ngục trần gian, nơi mà ranh giới tử sinh chỉ là trong gang tấc của những trại tù khổ sai được ngụy trang bằng danh từ hoa mỹ “Trại Tập Trung Cải Tao”,từng giờ từng phút “Người Tù Cải Tạo” luôn phải đối diện với đói khát, bệnh tật, thiếu thốn triền miên, khó khăn chống chỏi với những khắc nghiệt của thiên nhiên hòa cùng những trận đòn thù vùi dập, thừa sống thiếu chết của những tên cai tù hung hãn nhiều thú tính.
Trong cô đơn, tuyệt vọng, chán chường “Người Tù của chế độ Cộng Sảnø” luôn bám vào một niềm hi vọng tuy mong manh, gần như ảo tưởng nhưng đã tạo được sức chịu đựng bền bỉ để mà sống, để vượt qua những đau thương tủi nhục đầy oan nghiệt
Ngày còn ở trong Trại Tập Trung Cải Tạo, hầu hết mọi người đều có một niềm tin thật vững chắc là những cựu quân, cán chính của chế độ Việt Nam Cộng Hòa đang bị tập trung cải tạo sẽ có một ngày được sang định cư tại Hoa Kỳ. Từ niềm hi vọng mong manh nầy, một số người nhiều tưởng tượng, thêu dệt thêm rất nhiều câu chuyện lý thú đầy hấp dẩn:
Nào là phái đoàn Hoa Kỳ sẻ vào từng trại tập trung, lập danh sách Tù Nhân Cải Tạo rồi đưa thẳng ra phi trường sang Mỹ, vợ con và gia đình sẻ được rước đi sau.
Nào là các tù nhân cải tạo sẻ được tập trung vào một khu “Kinh Tế Mới” riêng biệt như một trung tâm chuyển tiếp, được Hoa Kỳ săn sóc đặc biệt, bồi bổ chu đáo hơn để Phái Đoàn Mỹ lần lượt đến bốc đi....
Thậm chí còn thêu dệt thêm, khi sang Mỹ chánh phủ Hoa Kỳ sẻ trả tiền “truy lãnh” từ ngày 30 tháng 4 năm 75. Cấp nhà cửa khang trang, xe cộ đời mới, bóng loáng, thậm chí sẻ tặng cho mỗi gia đình 30 ngàn đô la như một sự đền bù cho những thiệt thòi mà người Tù Nhân Cải Tạo phải chịu đựng trong những tháng năm đầy oan khiên, nghiệt ngã.
Đại loại có rất nhiều tin đồn, đôi khi không biết xuất xứ từ đâu, nhưng chung quy là sẻ được Mỹ rước sang định cư tại Hoa Kỳ với một cuộc sống vật chất sung túc. Đền bù cho những tháng ngày gian lao, tù đày khổ nhục, đói khát bệnh tật triền miên, bị đối xử phân biệt bởi những kẻ cùng màu da chủng tộc, thiếu vắng tình người, nhưng dư thừa thù hận.
Những tin đồn, những tin phóng đại sau khi người nhà nghe lén từ các đài phát thanh BBC, VOA ..được lén lút chuyển đến trong các buổi thăm nuôi ngắn ngủi làm nức lòng Người Tù Cải Tạo, ít ra cũng được một vài ngày. Mặc sức cho các “Thầy bàn” bất đắc dĩ có dịp bàn ra tán vào, thêm chút mắm, thêm chút muối để cho tin đồn thêm phần lý thú dễ tin hơn.
Mà quả thật, có rất nhiều người đặt hết lòng tin vào những lời đồn, những câu chuyện kể. Lúc nào cũng chuẩn bị trong tư thế sẵn sàng để trường hợp phái đoàn Hoa Kỳ bốc đi thình lình. Lại còn căn dặn vợ con trong những kỳ thăm nuôi, khi về nhà phải chuẩn bị đầy đủ, lúc nào cũng phải sẵn sàng để chờ đợi “Mỹ Rước”.
Đôi lúc, có những tin đồn “Mỹ Rước” cấp tốc trong tuần tới ,trong tháng tới, hoặc trễ lắm là đến cuối năm ....Mọi việc thương lượng giữa chính phủ Hoa Kỳ và nhà cầm quyền Cộng Sản đã xong ....Mỗi Người Tù Cải tạo ra đi chính phủ Hoa Kỳ trả cho chính quyền Cộng Sản một chiếc máy cày, hoặc mười ngàn đô la cho mỗi đầu người.
Khi đến Mỹ “ Người Cựu Tù “sẻ được phái đoàn chính phủ Hoa Kỳ và những đồng hương đến trước dành cho sự tiếp đón trang trọng như tiếp đón các vị anh hùng trở về từ vùng đất chết. Một khu vực rộng lớn với những ngôi nhà khang trang, xây cất cùng một khuôn mẫu đúng theo tiêu chuẩn Mỹ đang sẵn sàng chờ đón những anh hùng Việt Nam Cộng Hòa và gia đình sang ở. Người Cựu Tù Cải Tạo và gia đình sẽ có một cuộïc sống sung túc cả tinh thần lẩn vật chất đền bù cho những tháng năm chịu đựng gian lao, tủi nhục trong cảnh tù đày khổ sai.
Thế rồi tuần tới qua đi, tháng tới cũng qua đi. Đến cuối năm nhìn lại vẫn còn thân phận “ Aùo vá vai, ngày cơm độn, tay lon “gô”, tay xẻng cuốc” ... “Quả bóng hi vọng” từ từ xẹp xuống để nhường chỗ cho những bộ mặt buồn thiu.Từ hi vọng trở thành thất vọng.
Nguồn hi vọng đã trở thành hiện thực như một giấc mơ, khi chuyến H.O đầu tiên ra đi vào đầu năm 1990. Người viết may mắn được cùng gia đình lên đường trong chuyến đi đầu tiên nầy, H.O 1.
Bước lên phi cơ giã từ quê hương mà lòng bâng khuâng, cứ ngỡ như còn nằm trong mơ. Tôi dụi mắt nhiều lần,bấm vào tay, vào đùi,mở mắt thật to nhìn vợ,nhìn con, nhìn những người chung quanh để xem mình đang sống trong mộng hay thực. Cảm giác lâng lâng buồn, bùi ngùi, hòa cùng nỗi lo sợ miên mang nhìn lại quê hương lần cuối trong tâm trạng ”Một lần ra đi là vĩnh biệt”.
Giã từ, giã từ tất cả những kỷ niệm thân thương của tuổi học trò. Giã từ những bước chân của người chinh chiến trên khắp bốn vùng chiến thuật, giã từ bạn bè còn ở lại hay đã vĩnh viễn nằm xuống trên mảnh đất quê hương. Tất cả đang lùi dần vào quá khứ, bánh xe thời gian rồi sẽ nghiền nát kỷ niệm ra từng mảnh vụn để chỉ còn lưu lại những hình ảnh mờ nhạt trong ký ức.
Giã từ những tháng năm tủi nhục đầy oan nghiệt của thân phận “người tù khổ sai ‘của chế độ
Giã từ những lọc lừa, giả trá của những con người giả nhân giả nghỉa tự nhận là “Đỉnh Cao của Trí Tuệ” nhưng luôn hành động trong gian dối, thiển cận, đầy ấp hận thù.
Người H.O thực sự có mặt tại Hoa Kỳ vào khoảng đầu năm 1990. Thế rồi những Người Cựu Tù Cải Tạo lần lượt sang định cư tại Hoa Kỳ ngày một đông.Cho đến nay có trên 300 ngàn người tức là vào khoảng gần 100 ngàn gia đình định cư rải rác trên toàn nước Mỹ. Từ những tiểu bang lạnh giá xa xôi, tuyết phủ quanh năm, những tiểu bang nóng cháy da người đến tiểu bang khí hậu ôn hòa không khác gì trên quê hương Việt Nam.
Một số đông những người H.O đến Hoa Kỳ đều nhiềù tuổi, hom hem, bệnh hoạn, già yếu sau bao tháng năm bị đọa đày, tra tấn,hành hạ, khổ sai trong những trại Tập Trung Cải Tạo thực chất là những Trại Tù Khổ Sai từ Nam chí Bắc. Họ đến Hoa Kỳ với một trái tim đầy ấp ân nghĩa dành cho những ân nhân có tấm lòng rộng mở cùng với hai bàn tay trắng.
Dù phải đối diện với bao nhiêu khó khăn, trở ngại trong việc hội nhập vào đời sống mới, từ sức khỏe, ngôn ngữ, phong tục, tập quán, cùng với những sự phân biệt đối xử của một số ít “Người Đồng Hương” đến trước, nhiều may mắn nhưng thiếu tình người “, ăn nên làm ra, đang là chủ nhân ông của những cơ sở thương mại lắm tiền, nhiều của.
Người H.O vẩn luôn an phận chấp nhận an vui với hoàn cảnh đang có, tự phấn đấu vươn lên. Không mảy may buồn cho thân phận “Trâu chậm uống nước đục” Còn gì hạnh phúc hơn, còn gì sung sướng hơn đang trong cảnh bất hạnh từ “ địa ngục trần gian” được nhiều bàn tay nhân đạo rộng mở, đưa đến “vùng đất hứa”, nơi mà biết bao nhiêu người luôn ấp ủ giấc mơ được đặt chân đến.
Một số đông may mắn có điều kiện về tuổi tác, sức khỏe, trình độ học vấn và nhứt là một ý chí cầu tiến, đã đạt được đỉnh cao của con đường học vấn và sự nghiệp. Sớm hội nhập vào mọi lãnh vực sinh hoạt từ khoa học, văn hóa ,y tế, kỷ thuật, quân sự, chính trị và xã hội. Đặc biệt hơn nửa, thế hệ thứ hai, con cháu, đã không ngừng học hỏi phát huy về mọi mặt, tạo nhiều thành quả học vấn xuất sắc đáng hãnh diện, hiên ngang đi vào dòng chính trong mọi sinh hoạt xã hội Hoa Ky,ø góp bàn tay xây dựng và bảo vệ cho Quê Hương Thứ Hai.
Hầu hết xóa bỏ được mặc cảm tự ti, nhanh chóng hòa đồng cùng cộng đồng Người Việt hải ngoại, hội nhập vào sinh hoạt của người bản xứ. Tạo cái nhìn nhiều thiện cảm cho những người trước đây đã giang rộng cánh tay chào đón thân phận lạc loài của kiếp người tỵ nạn.
Cách đây không lâu tôi có đọc một bài viết với đề tựa “ Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh Thù Dai”. Khi Dương Nguyệt Ánh chân ướt chân ráo đặt lên đất nước Hoa Ky với thân phận người tỵ nạn, nữ ký giả Shana Alexander trong một bài viết trên báo Newsweeks đã tỏ ý miệt thị, khinh khi những con người bất hạnh đến từ đất nước nhược tiểu, xem người tỵ nạn Việt Nam như những con người bán khai chưa hề tiếp cận với thế giới văn minh.
Hơn hai mươi năm sau, cũng trên trang chính của tờ báo nầy, một bài viết của ký giả George Will đã hết lời ca tụng người đàn bà tỵ nạn Việt Nam được vinh danh, được trao tặng huy chương cao quý nhất của Hoa Kỳ từ những thành quả tuyệt vời trong lãnh vực quốc phòng cống hiến cho đất nước Hoa Ky,ø quê hương thứ hai.
“Bomb Lady “ biệt danh của Nữ Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh, trong lời phát biểu trước một số đông viên chức cao cấp của Chính Phủ Hoa Kỳ khi được trao phần thưởng cao quý nhất đã nói ..”Xin được dành Vinh Dự nầy cho hơn 58.000 chiến sĩ Hoa Kỳ đã anh dũng hi sinh trên chiến trường Việt Nam cùng vơi tất cả những ai đã và đang sẵn sàng hi sinh cho lý tưởng tự do, đồng thời cũng để trả món nợ cho quê hương thứ hai, đền đáp lại cho người bản xứ đã mở rộng vòng tay cưu mang người tỵ nạn Việt Nam trong những bước chân tập tễnh thuở ban đầu....”.
Thật cao quý và đáng hãnh diện thay.
Người H.O giờ đây sau thời gian Hai Mươi Năm sinh sống trên quê hương thứ hai cùng với những sự chịu đựng phấn đấu không ngừng để hội nhập vào xã hội xa lạ từ ngôn ngữ, tập quán, phong tục...., cuộc sống tinh thần lẩn vật chất hầu hết đều đã ổn định, nhưng tâm hồn vẩn luôn khắc khoải nhớ về quê Mẹ thân yêu với nổi uất nghẹn của thân phận nhỏ bé trong một đất nước nhược tiểu. Những con người sinh bất phùng thời đã sống, đã hi sinh cho lý tưởng tự do, chấp nhận gian khổ cho sự an bình của quê mẹ thân yêu, nhưng mỉa may thay, được quyền hi sinh cho Tổ Quốc nhưng...không được quyền chiến thắng.
Hơn ba mươi lăm năm kể từ ngày đất nước bị bức tử, thời gian dài sống trong đau thương tủi nhục nhìn bọn người cuồng tín dìm đất nước vào vũng lầy tăm tối, nổi đau thương, uất nghẹn luôn dâng trào trong tâm thức. Máu cùng với mồ hôi, nước mắt của Người H.O và đồng đội đã chan hòa trên từng tấc đất của quê Mẹ thân yêu. Từ những chiến trường khốc liệt đến những nhà tù khổ sai. Thử hỏi làm sao Người H.O không xót xa? Làm sao Người H.O có thể đứng yên nhìn quê Mẹ bị dày xéo dưới gót giày của bọn người cuống tín?.
Gần đây nhất bọn bá quyền phương Bắc chưa từ bỏ ý đồ xâm lược, đã ngang ngược lấn chiếm biên giới, hải đảo trước sự hèn yếu khiếp nhược của nhà cầm quyền Cộng Sản, tạo làn sóng căm phẫn trong mọi tầng lớp dân Việt từ trong nước ra đến hải ngoại. Người H.O lại dấn thân cùng sát cánh với những người trẻ hải ngoại, nhiều tâm huyết xuống đường gào thét, đấu tranh, mặc cho mưa gió, mặc cho thời tiết giá lạnh của những ngày mùa Đông, hay trong những ngày mưa gió bão bùng.
Nhìn những mái tóc điễm sương với nét mặt đăm chiêu, co ro trong chiếc áo lạnh bạc màu, chầm chậm bước đi trong hàng người biểu tình,bất chấp cái lạnh của thành phố mùa Đông. Những gương mặt nhăn nheo sạm nắng biểu lộ một ý bất khuất, sắt đa,ù lên án tham vọng bá quyền của bọn xâm lược phương Bắc cùng với sự khiếp nhược của nhà cầm quyền Cộng Sản nhằm mưu cầu sự an bình cho Đảng lãnh đạo. Không ai không cảm thấy xúc động, thầm phục cho những con người nhiều tâm huyết dù nơi tha hương vẩn không quên được nổi oan khiên đang ngày đêm dày xéo trên quê Mẹ.
Trước đây không lâu một người được xem là khoa bảng, trong phút giây nông nổi qua bài viết đã công khai miệt thị Người H.O, Những người đã hi sinh hạnh phúc cá nhân, hi sinh cả mạng sống để gìn giữ và bảo vệ sự an bình cho cá nhân anh ta cùng với gia đình. để cho anh ta có cơ hội đeo đuỗi con đường học vấn trở thành người khoa bảng. Anh ta đâu biết rằng trong khi anh ta và gia đình đang trong cảnh chăn êm, nệm ấm thì “Người H.O” từng giờ từng phút phải đối diện với tử thần. Chịu đựng biết bao oan khiên, nghiệt ngã của người trai trong thời chinh chiến... để rồi, khi tàn cuộc chiến trở thành những “Người Tù Khổ Sai không bản án” chịu đựng biết bao đau thương, tủi nhục cả tinh thần lẩn thể xác, Và giờ đây, trong chốn yên bình trên Quê Hương thứ hai, Người H.O vẩn tiếp tục giữ vững ý chí bất khuất gương cao ngọn cờ chính nghĩa mà biết bao đồng đội đã ngã xuống để bảo vệ,
“Người Trẻ Khoa Bảng” có bao giờ sống trong nỗi đau thương tủi nhục để cảm thông được nổi xót xa khi thấy quê Mẹ bị dày xéo? Có bao giờ sống kề cận cái chết để suy ngẫm về thân phận con người trong một đất nước chiến tranh mà lằn ranh sinh tử chỉ là trong gang tấc? Có bao giờ chứng kiến tận mắt những vành tang trắng quấn vội lên đầu những thiếu phụ nửa chừng Xuân, hay những đứa trẻ ngây thơ vô tội đầy nghiệt ngã? Hoặc nhìn thấy những bà Mẹ Già hom hem tức tưởi trong cảnh tre già khóc măng, sụt sùi ôm lấy xác con không toàn vẹn vừa được đưa về từ chiến trận còn nặc mùi thuốc súng.
H.O liều thuốc hồi sinh cho người “Cựu Tù Nhân Cải Tạo”,
Quả thật không sai. Liều thuốc hồi sinh đã đưa những mảnh đời tối tăm đầy tủi nhục từ một một chế độ khắc nghiệt, phân biệt đối xử, đầy ấp hận thù đến cuộc sống thăng hoa cả tinh thần lẩn vật chất. Đất nước của cơ hội cùng với những cánh tay giang rộng của người bản xứ đã giúp cho những người “Cựu Tù” nhiều bất hạnh tìm lại được nguồn hi vọng của một cuộc sống đầy đủ ý nghĩa, xứng đáng của con người.
Nếu không có được liều thuốc hồi sinh, thử hỏi những thân phận lạc loài tủi nhục của người Cựu Tù và gia đình rồi sẽ ra sao? Con cái họ có tránh khỏi được cuộc sống vất vưởng bên cạnh những đống rác thối tha, nhầy nhụa,lấy gầm cầu làm nhà, dùng hè phố làm nơi nương tựa? hay phải lê la từng bước chân nhỏ bé đi bán từng tấm vé số nuôi mẹ nuôi em? Và chính bản thân người Cựu Tù rồi cũng sẻ âm thầm gục ngã vì lực mòn sức kiệt trong nỗi đau thương tủi nhục trên chính quê Mẹ thân yêu với thân phận của kẻ tội đồ.
H.O, Liều Thuốc Hồi Sinh, đưa những mảnh đời tăm tối, ngụp lặn trong vũng lầy nhầy nhụa của chế độ sắt máu bạo tàn kể từ sau ngày đất nước bị bức tử đến với xã hội văn minh loài người.
Hai mươi năm trôi qua, người Cựu Tù Nhân chính trị của chế độ Cộng Sản dù đã thoát ra khỏi những đau thương tủi nhục của một chế độ độ cai trị sắt máu, đã nhanh chóng hội nhập vào quê hương thứ hai, nhưng những nổi xót xa vẫn chưa nhạt nhòa trong tâm thức, vì hơn tám mươi triệu đồng bào vẩn còn đang rên xiết dưới bao đau thương tủi nhục, áp bức, bất công của một thiểu số người cai trị cuồng tín giáo điều.
Người H.O vẩn mang trong lòng trái tim rực lửa đấu tranh, sát cánh với những con người nhiều tâm huyết. Dù tuổi đời cao, bệnh tật triền miên do ảnh hưởng của những trận đòn thù cùng những tháng năm tù đày, khổ sai, đôi khi có làm trở ngại bước chân, nhưng ý chí sắt đá cho ngày quang phục quê hương vẩn không lay chuyển.
Ba mươi lăm năm sau ngày quê hương bị bức tử, ngọn lửa bất khuất của những con người yêu chuộng Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền vẩn âm ỉ cháy trong tâm hồn và đang tiếp tục chuyền tay cho các thế hệ nối tiếp. Thế hệ trẻ đã ý thức được trách nhiệm đối với Tổ Quốc cũng như những hậu quả không lường của chế độ Cộng Sản, những người trẻ sẵn sàng dấn thân nối tiếp bước chân của cha anh, tiếp nối cuộc đấu tranh cho đến khi đạt được mục tiêu cuối cùng: mang Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền về cho dân tộc.
Cuộc chiến đấu không khoan nhượng vì Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền của những con người chân chính chắc chắn sẻ đi đến thành công .
NGUYỄN HỮU CỦA
Cựu Tù Nhân Chính Trị Z 30 A
H.O 1
No comments:
Post a Comment